Đống Đa Family
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Đống Đa Family


You are not connected. Please login or register

Nhưng mà, tớ thích cậu

Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

1Nhưng mà, tớ thích cậu Empty Nhưng mà, tớ thích cậu Thu Jan 12, 2012 4:04 pm

bemai2011


Đú bẩn
Đú bẩn

Đơn giản là tớ thích cậu!
"Cậu không xinh đẹp, nhưng mà tớ thích cậu."

Cậu không có chiều cao lý tưởng như những cô nàng chân dài. Nhưng cái vóc dáng bé nhỏ của cậu, khiến tớ nhiều khi chỉ muốn ở bên cạnh mãi, để mà che chở và bảo vệ. Như những khi trời mưa to hay những ngày gió lộng, nhìn cậu bước đi một mình giữa phố xa đông người, tớ trông mà thương lắm kìa. Nếu cậu không nhỏ nhắn như vậy thì cậu sẽ không cần tớ để quan tâm đến cậu nữa. Tớ sẽ không còn cơ hội cầm dù che mưa cho cậu hay nhường cậu chiếc áo khoác len của mình nữa. Bởi vì cậu có thể tự lo cho mình rồi.

Cậu không có mái tóc đen dài óng mượt như tơ như lụa. Nhưng khi làn gió vô tình khiến tóc cậu rối tung lên, cậu lại vội vàng lấy tay chải lại mái tóc cho thẳng. Những cử chỉ vụng về của cậu, trông đáng yêu lắm kìa. Thỉnh thoảng cậu lại quay sang hỏi tớ: "Tóc tớ có làm sao không?". Tớ lại có thể trêu cậu: "Tóc cậu rối tung lên như bờm sư tử ấy!". Sau đó lại là khuôn mặt phụng phịu giận dỗi của cậu, chờ đợi tớ đến dỗ dành, làm hòa. Nếu không nhờ mái tóc, chắc tớ sẽ không được đùa giỡn với cậu như thế đâu.

Cậu không có khuôn mặt quyến rũ như những cô nàng hot girl ngoài kia. Nhưng cái nét thanh tao không cần phấn son của cậu khiến biết bao chàng trai xao xuyến đấy. Như là cái ánh mắt của cậu nhìn tớ này, nhất là mỗi khi cậu làm gì khiến tớ không vừa lòng, đôi mắt long lanh như rơm rớm nước mắt của cậu làm mọi giận dữ trong tớ tan hết. Hay là cái nụ cười đáng yêu và khuôn mặt ngố ngộ nghĩnh của cậu, những khi tớ buồn vì chuyện gì đó, cậu lại tự mình làm mặt xấu để chọc cho tớ phì cười. Những cô gái xinh đẹp ngoài kia, chắc sẽ vì sợ mình xấu xí mà không bao giờ làm những điều đó với tớ.

Và, tớ thích cậu.

"Cậu không đa tài, nhưng mà tớ thích cậu."

Cậu không đảm đang việc nhà, cũng chẳng khéo tay việc con gái, nhưng cậu không ngừng học hỏi. Cái khăn tay mà cậu thêu cho tớ ấy, nét chỉ chẳng đều chút nào cả, hay là chiếc khăn len cậu đan cho tớ, nút đan cũng chẳng ngay ngắn, nhưng tớ luôn dùng chúng. Chỉ cần nghĩ đến cảnh cậu cặm cụi làm những món quà ấy cũng đủ cho tớ hạnh phúc. Rồi nhiều khi cậu muốn trổ tài làm loại bánh nào đó mà mình thích, cậu cứ kéo tớ sang nhà để phụ bếp cho cậu. Cậu hì hục đong bột, tỉ mỉ trang trí bánh, rồi lại hét toáng lên khi tớ làm sai công thức khiến tớ giật cả mình. Nhưng cậu không khi nào quên thưởng tớ những mẩu bánh ngon nhất mà tớ từng được ăn. Mỗi khi làm bài tập vẽ, cậu lại phát cáu lên khi cứ tẩy đi vẽ lại mà tác phẩm không được như ý muốn. Nhờ vậy, tớ được nắm chặt bàn tay xinh xinh của cậu để cùng nhau cầm bút lướt nhanh những nét phác họa trên trang giấy trắng.

Giọng hát của cậu chẳng hay như ca sĩ chuyên nghiệp đâu, nhưng mà tớ vẫn thích nghe. Những khi xe cậu hư làm tớ phải chở cậu đi học và về nhà, cậu cứ vu vơ hát nhẩm theo những bài hát được học trong lớp nhạc, giúp tớ không cần học bài mà cũng làm tốt bài kiểm tra. Hoặc những lần cậu sang nhà tớ ngay lúc tớ luyện đàn, câu lại vòi vĩnh đòi tớ chơi bản nhạc nào đó để mà cậu hát theo. Nhiều khi tớ không vui, cậu lại hát những ca khúc đầy hi vọng chỉ vì muốn nhìn thấy nụ cười của tớ. Lúc ấy, tớ lại nói: "Này, tớ cười không phải vì cậu hát hay, mà vì không muốn bị cậu tra tấn tớ thôi.". Sau đó cậu lại làm mặt giận, bắt tớ phải xin lỗi trong sự bối rối. Thế đấy, cậu mà hát hay, thì đã bị những ông bầu đem đi hát rồi, làm sao mà hát cho tớ nghe được.

Thể thao cậu chơi cũng chẳng giỏi giang gì đâu, nhưng cậu cứ hay rủ tớ đi đến nhà văn hóa cùng cậu. Cậu đùa rằng vận động thể dục giúp con người ta sống khỏe và sống tốt hơn, tớ cũng cần phải sống lâu để cho cậu dựa dẫm. Cậu cứ lăng xăng khắp sân bóng rổ, chỉ để chạy theo trái bóng vừa rơi ra ngoài rổ. Trông cậu đáng yêu như một bé thỏ con chạy tung tăng giữa khu vườn đầy cà rốt vậy. Cậu đòi thi đua với tớ, ai ném được ít bóng nhất sẽ phải chạy vòng quanh công viên, nhưng rốt cuộc cậu toàn bắt tớ phải chạy theo. Ngay cả những khi chơi cầu lông với cậu cũng chẳng tốt đẹp hơn. Có khi cậu đánh mạnh quá tay mà trái cầu vướng vào cành cây cạnh bên, cậu lại cười xòa, hất tay mà nói: "Tớ thấy gần đấy có cái tổ chim, hay mình để mấy con chim non chơi với trái cầu, nha, nha, nha!" Đến những kì kiểm tra thể dục cần phải nhảy xa hay nhảy cao, sau giờ học, cậu lại kéo tay tớ đến phòng đa năng để cùng cậu tập nhảy. Cậu cứ vòi vĩnh bắt tớ nhảy đi nhảy lại để làm mẫu cho cậu xem mà học hỏi. Nhờ cậu, mà tớ sống lành mạnh hơn, để có sức khỏe chăm sóc cậu những khi ốm đau.

Và tớ thích cậu.

Nhưng mà, tớ thích cậu Hoa7


"Cậu không nổi bật, nhưng mà tớ thích cậu."

Lời nói của cậu chẳng ngọt ngào như rót mật vào tai, nhưng nó không bao giờ giả tạo. Những khi tớ sao nhãng, không tập trung việc học, cậu lại lên giọng triết lí với tớ, khiến tớ vì sợ mà phải cố gắng học hành cách nghiêm túc. Những khi tớ bận rộn mà cậu có việc cần nhờ, cậu lại hạ giọng mà năn nỉ ỉ ôi muốn tớ giúp đỡ, khiến tớ xiêu lòng mà không thể từ chối. Hay những khi nhìn học sinh mới vô trường bị tụi đầu gấu ăn hiếp, cậu lại đứng chống tay vào hông mà hất mặt mắng lại bọn nó, trong khi tớ biết trong lòng cậu cũng chẳng dũng cảm bao nhiêu. Thỉnh thoảng cậu lại trở nên dịu dàng đến lạ thường, nhất là những lúc cậu đang tức điên lên vì những chuyện thị phi bên ngoài mà lại phải lên gặp thầy cô để bày tỏ quan điểm nào đó của cậu. Những lúc nghe cái giọng nhẹ nhàng mà chẳng phù hợp với con người của cậu, khiến tớ buồn cười chết đi được. Cậu mà lúc nào cũng nói chuyện với một giọng điệu hiền lành, chắc tớ chết vì chán mất thôi.

Trang phục cậu mặc chẳng phải theo xu hướng thời trang nào cả, nhưng tớ thích cậu giản dị như thế. Tớ thích nhìn cậu trong chiếc quần jeans, áo sơ mi trắng những lần họp lớp ngoài giờ học. Trông cậu lúc nào cũng lịch sự như những cô nữ sinh ngoan hiền. Thỉnh thoảng thấy những cô nàng trau chuốt kẻ mắt, son môi, uốn tóc, cậu lại bĩu môi nói với tớ: "Sao không dành thời gian ấy mà lo học hành đi nhở?!" Cái khuôn mặt ngây thơ, vô tư của cậu khiến tớ buồn cười không thể chịu được. Rồi những lần cậu phải đi tiệc sinh nhật bạn bè trong lớp, tớ trách cậu ăn mặc sao mà thường vậy, không chịu chưng diện lên. Cậu lại rối cả lên, hỏi tớ như thế này không ổn à, vậy phải làm thế nào đây. Tớ lại phải kiên nhẫn chở cậu đến những cửa tiệm thời trang, rồi phải chấm điểm cho những bộ cánh cậu chọn. Cũng may là cậu không phải lúc nào cũng điệu, không thì khổ thân tớ chở cậu đi mua sắm rồi.

Cậu học không giỏi, không thông minh như thiên tài, nhưng cậu luôn luôn cố gắng. Cuối tuần, thay vì để tớ ngủ nướng, cậu lại gọi tớ dậy để đưa cậu đi nhà sách. Cậu nói đọc sách sẽ giúp học Văn giỏi hơn và sẽ giúp tâm hồn sống đẹp hơn. Đi với cậu mãi, tớ cũng bắt đầu ham mê đọc sách theo, và tìm ra được những lợi ích của nó. Những đêm thức khuya học bài, cậu lại vào lớp ngủ gà ngủ gật, lâu lâu lại mỉm cười theo những chiêm bao đẹp mà cậu mơ thấy. Những lúc như vậy, tớ lại thọc thọc vào đôi má phúng phính để cho cậu tỉnh dậy, đùa rằng thầy giáo đang nhìn khiến cho cậu cuống cả lên. Đến mùa thi, cậu lại không ngừng gọi điện thoại cho tớ, để mà nhờ tớ giảng bài cho cậu, hay lại kêu ca với tớ rằng cậu đói bụng quá mà chỉ thèm mỗi món xôi mặn cạnh nhà tớ, hoặc lại phàn nàn bài học sao mà khó quá. Nhờ cậu, mà tớ trở thành gia sư và bác sĩ tâm lí lúc nào không hay.

Và, tớ thích cậu.

"Cậu không hoàn hảo, nhưng mà tớ thích cậu."

Tính tình cậu chẳng bao giờ kiên định, sáng nắng chiều mưa trưa lại giông gió, nhưng đó lại chính là điều làm nên con người của cậu. Có những buổi sáng đến lớp, cậu lại cười nói vui vẻ, hồn nhiên như một đứa trẻ thơ chỉ vì sáng hôm ấy được ăn món xôi gấc mẹ cậu làm. Đến trưa về học cậu lại trở nên ủ rũ, buồn rầu. Hỏi ra thì cậu bảo rằng bài giảng Toán hôm nay khó qua, hay là hôm nay bài tập nhiều quá nên chắc cậu không được ngủ trưa. Chiều đến cùng cậu đi học thêm, bỗng dưng nhận ra cô bạn ngồi bên cạnh mình lại lặng im đến đáng sợ. Tớ dù lo lắng nhưng cũng không dám hỏi, chỉ dám chờ đợi đến khi ra về cậu mới thủ thỉ tâm sự. Rằng con mèo nhà cậu hôm ấy bị bệnh, cả buổi cậu không tập trung học được mà phải lặng yên suy nghĩ xem phải chắm óc nó như thế nào cho tốt. Buổi tối cậu lại gọi điện thoại cho tớ không ngừng nghỉ, trong lòng tớ thì cứ đinh ninh có chuyện gì không ổn xảy ra. Nhưng cuối cùng cũng chỉ để nghe cậu khoe rằng đã làm xong bài luận văn và được ngủ sớm trước 10 giờ, hay rối rít hỏi tớ ngày mai muốn ăn sáng món gì để cậu mua cho, hoặc đơn giản chỉ để chúc tớ một đêm ngủ ngon và mơ thấy cậu. Nếu không quen biết cậu lâu, chắc khó mà chịu được sự thay đổi chóng mặt này của cậu. Nhưng ít ra, cậu không che giấu con người thật của mình, không khiến người khác phải thắc mắc không biết điều gì đang diễn ra trong tâm trí cậu.

Tâm hồn cậu chẳng mạnh mẽ, cứng rắn như pha lê, nhưng cậu không dễ dàng bị gục ngã, như đóa hướng dương luôn trông về phía mặt trời mà chẳng bao giờ tàn úa. Nước mắt cậu có thể rơi chỉ vì cậu đã thức đến hơn 12 giờ khuya để học bài nhưng điểm kiểm tra lại không được như ý muốn. Để rồi tớ lại dành những ngày cuối tuần giảng bạn cho cậu, chỉ để nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cậu khi đã hiểu bài. Có nhiều khi ngồi sau lưng tớ để đi đến lớp, bỗng dưng tớ lại thấy ươn ướt trên bờ vai. Cậu ghé vào tai và khẽ nói rằng: "Ba mẹ tớ lại cãi nhau, tớ buồn lắm, buồn cho cả nhỏ em nữa." Những lúc như thế, tớ lại cùng cậu ngồi dưới bờ ghế đá dưới hàng phượng vĩ để nghe cậu trút bầu tâm sự, rồi ngủ gục trên vai tớ, đến khi tỉnh giấc lại quên đi những muộn phiền. Những mùa thi cử, áo lực gia đình, áp lực cuộc sống, áp lực học tập khiến cậu chỉ muốn nổ tung ra thành từng mảnh nhỏ rồi biến mất trong không khí. Nhưng rồi cậu lại tìm đến tớ, ngoan ngoãn để tớ chở đi khắp phố phường giữa những chiều gió lộng, mua cho cậu ly kem trà xanh mà cậu thích, tự làm cho cậu chong chóng gió để cậu lại cười tít mắt những khi ngồi trên xe vượt gió và nhìn chong chóng quay. Cám ơn cậu, tớ nhận ra được sự quan trọng của mình trong cuộc sống một ai đó.

Cậu không phải một cô gái tốt đẹp trong mọi mặt, nhưng cậu luôn hoàn thiện trong mắt tớ. Cậu luôn sống thật với lòng mình, thay vì cố gắng thay đổi chỉ để gây ấn tượng và hòa nhập với những người xung quanh. Cậu cho dù manh mẽ nhưng vẫn che giấu đâu đó vẻ yếu đuối của một người con gái, để rồi thỉnh thoảng buồn vu vơ cậu lại tựa đầu lên vai tớ mà khóc. Cậu cho rằng con người cậu không có gì đặc sắc, chỉ bình thường như những người khác, nhưng đối với tớ cậu không hề tầm thường. Cậu luôn biết cách mang đến cho người khác mỉm cười, biết gạt đi nước mắt của những ai không vui, biết làm cho những kẻ cô đơn được cảm thấy hạnh phúc. Người ngoài có thể nói cậu đanh đá, nhưng tớ luôn hiểu bên trong tâm hồn của cậu luôn là một cô gái hiền lành với một trái tim chất chứa những nhịp yêu thương hiền hòa. Bản thân cậu luôn có những thiếu sót, nhưng tớ cũng có bao giờ hoàn thiện đâu. Nếu cậu tài sắc vẹn tròn, thì làm sao tớ có thể xứng với cậu đây.

Và, tớ thích cậu.

Chỉ vì cậu có những điểm không hoàn hảo, không có nghĩa là tớ không thích cậu. Sự thật là, nếu cậu hoàn hảo, chắc tớ sẽ chẳng bao giờ dám dành tình cảm cho cậu. Quên đi cái suy nghĩ rằng cậu phải thay đổi bản thân mình để lấy được lòng ai khác. Cậu như thế này, là đã hoàn hảo lắm rồi. Chắc cậu chẳng thể ngờ được bao nhiêu lần tớ đã thầm cảm ơn Thượng Đế đem đến cuộc đời tớ một cô gái tuyệt vời như cậu. Tớ thích cậu, đơn giản chỉ vì cậu là chính cậu, mà không phải là một ai khác.

Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết